Là một người đàn ông, rất ít khi tôi chia sẻ với ai chuyện gì ở ngoài đời chứ đừng nói là đưa nhau lên mặt báo. Nhưng quả thật, những mâu thuẫn giữa vợ và em trai làm tôi mệt mỏi, bế tắc. Mới đây, vợ tôi còn thẳng tay "chơi khăm" em chồng nữa. Tôi đang không biết phải làm thế nào?
Tôi đành viết vài lời tóm gọn chuyện của mình lên đây để các bạn giúp tôi phân xử. Mong Ban biên tập cho đăng câu chuyện của tôi sớm nhất.
Nhà tôi có 2 anh em trai. Tôi hơn em trai tôi 7 tuổi. Khi tôi bắt đầu lên Hà Nội học Đại học, bố mẹ tôi mua một căn nhà nhỏ ở trên này cho tôi và cũng là cho em tôi. Mấy năm sau em trai tôi cũng chuyển lên sống cùng.
Cũng xin nói thêm, tôi mới lấy vợ khoảng một năm nay và đã có con trai 3 tháng tuổi. Do chưa có điều kiện mua nhà riêng, vì thế vợ chồng tôi dọn về ở chung với em trai cho đỡ chi phí dưới Hà Nội đắt đỏ.
Vợ và em trai tôi vốn là bạn chung lớp ngày cấp 3. Cả hai đều còn con nít (sinh năm 92) nên suốt ngày chành chọe, không ai chịu nhường ai. Và tôi luôn là người phải ở giữa phân xử.
Hễ đi làm không sao, về đến nhà là tôi nhức óc vì cái giọng nheo nhéo của vợ: "Chồng ơi! Em...". Còn thằng em hơi tí là ầm ĩ "Vợ anh quá đáng lắm. Em không thể chịu nổi nữa!" rồi đùng đùng đòi dọn đồ đạc ra ở riêng. Một tuần 7 ngày thì có đến 4 ngày hai chị em xung khắc như thế.
Không phải đến tận khi ở chung nhà trên này, vợ và em trai tôi mới xung khắc nhau. Mà ngay từ khi vợ tôi mới về nhà chồng, hai người đã hục hặc vì chuyện xưng hô.
Trước đó, vì quen mày tao rồi nên em trai tôi nhất quyết không chịu gọi một tiếng chị xưng em. Vợ tôi thì vẫn gọi em tôi là mày xưng tao. Nhưng cô ấy lại không chịu để em tôi xưng "mày tao" lại mà nhất định phải được làm chị. Có thế mà cả 2 ẫm ĩ rồi giận dỗi cả tuần trời.
Cuối cùng, tôi phân xử cho vợ được xưng mày, tao với em trai. Còn em tôi thì gọi tên vợ tôi và xưng tên nó. Em tôi giãy nảy "Gọi tên nhau nghe sến, ngượng mồm lắm!" và đòi nói trống không. Tôi chẳng quan trọng lắm nên cũng không ép. Chỉ cần lòng nó quý và coi trọng vợ tôi là được. Tôi đồng ý cho em gọi như thế. Nhưng vợ tôi thì vẫn hậm hực chuyện này lắm.
Màn cãi cọ thường xuyên nhất giữa 2 người đó là tranh giành máy vi tính trong phòng vợ chồng tôi. Mẩu đối thoại thường xuyên của 2 người là :
- Vợ: Xong chưa cho mượn máy tí
- Em trai: Làm gì?
- Vợ: Xem phim!
- Em trai: Mai xem cũng được!
- Vợ: Thế mai mày down nhạc cũng được chứ làm sao? …
Thật sự nhiều lúc, nhà lúc nào cũng loạn xì ngầu vì 2 đứa trẻ con này, tôi mệt mỏi và không yên tâm |
Phải đến khi tôi sẵng giọng, quát ầm lên "Chúng mày có thôi ngay không?" thì 2 người mới ngừng. Còn không thì trận khẩu chiến chắc sẽ kéo dài tới nửa đêm.
Cả hai người suốt ngày buôn chuyện nói xấu nhau với bạn bè cũ cùng lớp. Rồi chuyện đến tai nhau thì lại ầm ĩ. Tuần trước, ông em của tôi ba hoa với bạn cũ: "Con My (tên vợ tôi) tưởng thế nào, nhìn thì hiền mà tởm lắm. Hôm qua nó chửi tao, tao tát vào mặt nó một phát mà nó không dám nói lại câu nào. Tao chửi cho nó một trận, nó sợ quá phải xin lỗi tao".
Chuyện buôn bán này lại truyền đến tai vợ tôi. Và thế là trận chiến nổ ra. Tôi bắt em trai xin lỗi và phạt nó lau nhà một tuần vì tội nói dối, xúc phạm chị dâu. Ngoài ra cũng cấm cả 2 không "Vạch áo cho người xem lưng" nữa. Tưởng thế là xong chuyện. Ai ngờ bà vợ trẻ con của tôi ghi hận và cũng trả thù em chồng.
Hôm qua, vừa về đến nhà, tôi đã thấy 2 người đó ầm ĩ cãi cọ. Thằng em tôi bảo vợ tôi ám hại. Thằng nhóc với vẻ mặt ấm ức nói “Không biết vợ anh làm gì underwear của em mà hôm nay mặc đi học em ngứa không chịu nổi. Vừa nãy về kiểm tra thì toàn là mùi xà phòng. Mụ độc ác!”.
Vợ tôi thì cứ nghênh mặt không chịu thừa nhận. Cô ấy còn già mồm bảo “Mày có bằng chứng gì không? Đừng vu oan giá họa!”.
Xua mãi 2 người mới chịu yên rồi ai về phòng người ấy. Sau khi về phòng hai vợ chồng, tôi lừ mắt tra hỏi vợ. Dọa nạt một hồi cô ấy mới khùng khục cười rồi chịu nói thật:
“Em nói nhưng mà anh đừng kể với nó nhé. Hôm qua nó vứt quần áo vào trong chậu giặt đồ của Sóc nhà mình. Quần lót quần dài xoắt xít vào nhau nhìn kinh cực. Em điên tiết mới nghĩ ra trò để phá nó. Em vò underwear của nó bằng xà phòng rồi phơi lên luôn không xả nước. Sáng nay em hơi ân hận rồi, định lên rút xuống giặt lại cơ. Nhưng mà nó lại dậy sớm tắm rồi lấy quần đó mặc đi học. Em cũng chẳng biết làm thế nào!”.
Nhìn vợ vừa giả vờ tỏ ra vô tội, vừa vỗ tay đôm đốp thể hiện sự thích thú vì đã chơi khăm được em chồng. Còn tôi cảm thấy bất lực, cảm thấy… bó tay. Tôi cũng có chút sợ sợ, lo khi nào mình làm chuyện không vừa ý vợ thì cô ấy sẽ xử tôi bằng cách đó.
Tôi cũng chẳng dại gì mà kể lại chuyện đó cho em trai tôi để nó ầm ĩ cửa nhà. Tôi chỉ lo nó đang âm thầm bày ra trò gì đó để đấu lại vợ tôi.
Thật sự nhiều lúc, nhà lúc nào cũng loạn xì ngầu vì 2 đứa trẻ con này, tôi mệt mỏi và không yên tâm. Mọi người có biết cách nào trị hai người đó không thì mách nước cho tôi với! Tôi xin cảm ơn trước. Mong nhận được nhiều mách nước của bạn đọc xa gần.
Post a Comment