Giới chức Mỹ đã thống kê có đến 37 quán như thế nằm rải rác trong khu vực nhưng nổi tiếng nhất là quán của một nữ doanh nhân tên Natalie Nguyễn. Quán này trưng biển hiệu là “Café Lú”. Thế là tất cả các quán khác, dù mang biển hiệu khác nhưng có tiếp viên ăn mặc gợi dục, người ta vẫn gọi chung chung là cà phê “lú”. Từ “lú” rặt Việt trở thành một từ mới trong từ điển tiếng Mỹ. Những gì liên quan đến hình ảnh gợi dục đều được diễn tả gọn bằng 1 từ duy nhất: “lú”.
Nhân thân cà phê “Lú”
Dù thành danh ở một địa phương… Mỹ, nhưng gốc gác của “lú” vẫn là Việt Nam.
Từ năm 1995, dọc nhiều con đường ở thành phố Cần Thơ như Lộ 20, Mậu Thân, đường Trần Văn Hoài, đường Phạm Ngũ Lão, đường Trần Việt Châu… đã xuất hiện “thể loại” quán cà phê kiểu “lú” nhưng có lẽ không ai nghĩ ra cái tên bảng hiệu mang tính khái quát đó nên người ta gọi chung chung đó là những quán “cà phê đùi” hoặc “cà phê đú”.
Thời điểm đó, cứ tầm nhập nhoạng tối, các tiếp viên trang điểm thật đẹp, ăn mặc thật “đú” bắc ghế ngồi tréo ngoe trước cửa quán vờ hớ hênh để lộ nội y ra “câu” khách nam giới. Khách bước vào quán, vừa đặt mông xuống ghế là đã được các em tiếp viên tíu tít nhảy vào lòng đon đả. Dù không bán dâm nhưng hình ảnh “đú” của các em làm bỏng mắt xã hội Cần Thơ suốt 4 năm liền. Đến năm 1999, sau nhiều đợt truy quét tệ nạn xã hội, hình ảnh “đú cà phê” mới được dẹp hoàn toàn.
Đất Cần Thơ vừa sạch thì tại TP HCM, hàng trăm quán “đú” mọc lên nhan nhản ở khắp các tuyến đường mới mở thuộc khu vực ngoại thành rồi tràn vào các tuyến đường trung tâm thành phố như đường Hòa Hảo, Trần Nhân Tông (quận 10), Tân Sơn Nhì (Tân Bình), Điện Biên Phủ (Bình Thạnh)…
Dù thể loại cà phê “đú” ở Sài thành náo nhiệt nhưng thường bị các cơ quan chức năng “sờ gáy” liên tục.
Cùng thời điểm phong trào cà phê “đú” ở TP HCM xẹp lép thì vùng Little Saigon, California, Mỹ lại nổi lên. Tất cả các chủ quán cà phê loại này đều là người gốc Việt. Đến khi, nữ doanh nhân sexy Natalie Nguyễn khai trương biển hiệu “Lú” thì thể loại cà phê gợi dục chính thức được dân chơi gọi chung là “cà phê lú”. Khi nhắc tới cà phê “lú” người ta sẽ hiểu ngay đó là một quán cà phê toàn tiếp viên nữ, xinh đẹp, trẻ trung, ăn mặc gợi cảm tối đa. Khác với thể loại quán kinh doanh tình dục, ở các quán “lú”, khách có quyền “nghía” tiếp viên thoải mái vô tư nhưng không được quyền sờ mó hay ngôn dâm đối với “hiện vật”. Tuy nhiên, “hiện vật” có quyền làm những điều cấm đó.
Tại TP HCM, từ năm 2005 thể loại quán cà phê “lú” bắt đầu mọc lên nhan nhản khắp thành phố. Dù xốn mắt nhưng kết luận các loại quán này vi phạm các quy định kinh doanh là chuyện không dễ. Quán sang trọng, đèn không mờ, nhạc không ồn, tiếp viên có hợp đồng lao động… chẳng có lý do gì để phạt. Các cơ quan chức năng đành thỉnh thoảng đi ngang liếc xéo rồi thôi.
Cà phê Lú ở Cali. |
“Lú” California khác “lú” Sài thành. Các em “lú” Cali ăn mặc táo bạo hơn các em “lú” Sài thành. “Lú” Cali dám sex trăm phần trăm nhưng khách không dám đụng chạm vì luật pháp sở tại nghiêm khắc đối với hành vi “quấy rối tình dục”. Chỉ cần một va quẹt nhẹ là có thể mất 10.000 USD tiền phạt vạ kèm thêm vài tháng tù. Còn “lú” Sài thành thì ăn mặc hơi kín đáo hơn nhưng thỉnh thoảng khách có máu dê được quyền đụng chạm chỗ nhạy cảm thậm chí có thể rủ “hiện vật” đi khách sạn.
Tuy bất thành văn nhưng tất cả những quán “lú” Sài thành đều quy định tiếp viên “lú” phải là: thiếu nữ trẻ, trang điểm diêm dúa; trang phục phải lộ đùi non và một chút da non phần dưới mông; chân phải mang giày cao gót hơn 15 cm; chịu được “va chạm”, không “dễ vỡ” và “khách là người yêu không bao giờ dám cưới”. Đối với quán “lú”, tiếp viên hơn 25 tuổi đã thuộc diện “hưu non” bởi độ tuổi chín muồi của “lú” chỉ nằm trong khoảng từ 16 đến 23.
Ban ngày, quán “lú” Sài thành trông không khác các quán cà phê bình thường nhưng mỗi khi đêm xuống, ai cũng dễ dàng nhận ra bởi ánh đèn màu u tối và nữ tiếp viên ăn mặc “lú” hết cỡ.
Ở TP HCM, cà phê “lú” nằm rải rác khắp nơi nhưng tập trung nhộn nhịp nhất ở các tuyến đường Hoàng Sa, Trường Sa (dọc 2 bờ kè kênh Nhiêu Lộc quận 3, quận Phú Nhuận, quận Tân Bình); đường Cây Trâm (quận Gò Vấp).
Có những tuyến đường chỉ duy nhất 1 quán “lú” cũng đủ khiến dân chơi chú ý. Ví dụ như đường Út Tịch (Tân Bình) nổi tiếng nhờ quán “lú” Phong Lưu; đường Phan Huy Ích (Gò Vấp) nổi tiếng nhờ quán Mỹ Hương…
Quán “lú” Mỹ Hương “tác nghiệp” độc quyền trên con đường Phan Huy Ích nên rất đông khách về đêm. Quán này có đội ngũ mỹ nữ “lú” mặc đồng phục sexy rất xinh, trẻ. Quán Phong Lưu nằm giữa khu vực tập trung quán cà phê nhưng “lú” duy nhất nên cả đêm lẫn ngày không còn ghế trống. Ở quán Phong Lưu, trang phục các em “lú” có độ hở vừa phải nhưng cũng đủ để khách… chết thèm vì các em xinh như mộng.
Nhếch nhác và “quậy” nhất là các quán “lú” T – M, G.8, T – T trên đường Cây Trâm (Gò Vấp). Các em “lú” ở đây rất chiều khách. Dù quản lý quán không cho phép đú đởn với khách nhưng hầu hết các em “lú” có quyền nhận lời mời của khách sau khi tan ca với giá… trên trời. Tôi đã bỏ ra 3 đêm lê la ở quán G.8 để tán tỉnh một em “lú”. Hai đêm đầu tiên, em cự tuyệt nhẹ nhàng: “Quản lý không cho đi khách sạn với khách nhưng anh ghé đây thường xuyên, thành khách ruột của quán thì… biết đâu, em sẽ chiều anh”. Đêm thứ ba, em “lú” thủ thỉ: “Em hết ca lúc 11 giờ đêm… Ở đây, nhiều đứa cũng chịu đi khách nhưng phải giấu quản lý”. Vậy là rõ. Các em “lú” ở đây sẵn sàng bán dâm khi tin chắc khách là dân chơi.
Tập trung quán “lú” đông nhất là 2 con đường dọc kênh Nhiêu Lộc đoạn Tân Bình. Một số quán chỉ có khoảng 10 bộ bàn ghế và 2 em “lú” cũng tạo được không khí “nhộn nhịp” ven kênh.
Ở khu Cư xá Bắc Hải cũng “lú” sôi động nhưng các quán ở đây đang có xu hướng chuyển sang trạng thái cà phê bán dâm trá hình.
Tiếp viên “lú” ở Cali. |
Phải ghi nhận rằng, không phải tất cả các tiếp viên quán “lú” đều thuộc giới bán dâm. Một số tiếp viên vẫn còn đang là sinh viên các trường cao đẳng, đại học.
Tôi đã đến tận phòng trọ của N. – sinh viên một trường cao đẳng, quê Bình Định, là gái “lú” của quán G.8. N. ở trọ chung với người chị ruột đang làm nhân viên kế toán cho một công ty tư nhân với mức lương 4 triệu đồng/ tháng. N. phải kiếm tiền tự trang trải việc học, đồng thời góp tiền với chị gửi về quê để chữa trị cho người cha bị tai biến não. Tôi đến phòng trọ của N. đúng vào dịp mẹ em N. vừa từ quê vào thăm con.
N. không mặc cảm thân phận của mình mà còn có vẻ tự hào với nghề “lú” làm thêm. N. bảo: “Xin vào làm tiếp viên G.8 không dễ đâu anh. Phải đẹp, phải ăn nói khôn ngoan và phải biết làm cho khách say mê mình. Học xong, em sẽ bước chân vào nghề người mẫu. Em bán cà phê cho quán “lú” là để luyện nghề người mẫu, lại kiếm được tiền phụ giúp cha mẹ. Em ăn mặc vậy, so với mấy ca sĩ, diễn viên được báo chí đưa tên còn thua xa. Đáng trách là một số chị tiếp viên mê tiền nên bán dâm nhưng không phải là tất cả tiếp viên “lú” đều như thế”.
Hầu hết các em “lú’ đều mang máng nhận ra cái nghề của mình có “họ hàng” với nghề người mẫu thời trang và nghề người mẫu nhãn hàng (nghề PG). L. – tiếp viên “lú” một quán trên đường Trường Sa phân tích: “Mẫu thời trang có quyền mặc đồ hở tùm lum. Mẫu PG cũng có quyền mặc áo tắm bên cạnh sản phẩm thương mại. Tụi em cũng có quyền mặc quần short hở… chút mỡ cho nhãn hiệu quán cà phê chứ hả?”.
Không phải N. là người duy nhất “tự hào” về nghề “lú” của mình, hầu hết các em “lú’ đều như thế. Tr. là gái “lú” của quán T. vừa tốt nghiệp Cao đẳng Kinh tế kỹ thuật khoe: “Nhóm tụi em có 8 đứa cùng đi xin việc nhưng quản lý chỉ tuyển mỗi mình em vì em đẹp nhất. 7 đứa kia dạt sang các quán cà phê bình thường”.
Đa phần gái “lú” được các chủ quán đi săn lùng ở cổng các khu công nghiệp trường trung cấp, cao đẳng. Theo N., không có gái “lú” thuộc diện con nhà giàu mà đa phần thuộc diện nghèo khó ở các tỉnh.
Váy cao, áo trễ, guốc cao gót là điểm đặc trưng của tiếp viên cà phê “lú”. |
Tiếp viên “lú” được trả mức lương từ 3 triệu đến 5 triệu đồng/tháng, tùy theo ngoại hình. Ngoài lương, các em có thêm tiền boa của khách. Những em biết cách moi tiền của khách, có ngày kiếm được hơn 500.000 đồng tiền boa là chuyện bình thường”. Để có nhiều tiền boa, một số em “lú” phải thường xuyên cập nhật khách si tình. Khách vắng mặt, em “lú” gọi điện thoại í ới rên nhung nhớ. Khi không ai để ý, em “lú” bí mật chộp tay khách dí vào người mình. Thỉnh thoảng em “lú” còn vờ vô tình cọ, dựa những bộ phận nguy hiểm của mình vào người khách. Khi khách cần chia sẻ nỗi buồn vợ già, con hỗn, sếp cơ quan khó tính thì em “lú” phải biết cách xoa dịu nỗi đau cho khách hàng.
Một số người cho rằng, loại hình cà phê “lú” làm vẩn đục thuần phong mỹ tục Việt cần triệt, dẹp. Một số khác lại cho rằng, tiếp viên các quán cà phê “lú” lộ hàng thua xa mức độ hở hang “trong tầm cho phép” của diễn viên, ca sĩ trên các phương tiện truyền thông đại chúng, vậy tại sao lại cấm tiếp viên? Đấy có lẽ chỉ là sự bao biện của một số người. Qua tìm hiểu chúng tôi thấy, đa phần không ai cổ xúy loại hình cà phê “lú” cả
Post a Comment