Anh không phải là tình đầu của tôi, nhưng lại là người mà tôi yêu bằng hơn chính bản thân mình. Khi chúng tôi bắt đầu, tôi đã nói cho anh nghe về quá khứ của mình, anh đã ôm lấy tôi và nói cái anh quan tâm là hiện tại. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới và tự nhủ lòng sẽ yêu anh bằng tất cả sự trưởng thành của mình. Mọi thứ lúc ấy trong tôi chỉ có một màu hồng và hồng.
Chuyện tình cảm của chúng tôi gặp phải sự phản đối từ gia đình tôi. Gia đình kiên quyết muốn tôi kết hôn với một người gần nhà đã theo đuổi tôi khá lâu, lý do bố mẹ đưa ra là: gần gặn, công việc ổn định, tính tình tốt, ngoại hình khá, gia đình căn bản… Đúng, đó sẽ là một sự lựa chọn tốt nếu nhìn từ phía gia đình tôi. Nhưng tôi lại giữ vững lập trường của chính mình. Chỉ anh và chỉ có thể là anh mới là người tôi muốn đi cùng đến hết cuộc đời mình. Vì sự lựa chọn đó mà giữa tôi và gia đình đã xảy ra rất nhiều xung đột. Ban đầu anh cũng ở bên động viên tôi, anh nói dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ ở bên tôi đến cùng, nhưng sự quan tâm ấy thưa dần với lý do đưa ra là công việc của anh ngày một nhiều. Những áp lực từ gia đình, từ cuộc sống, những áp lực do chính mình tạo ra đã khiến tôi có những lúc phải nhập viện vì stress, nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh, tôi cứ một mình trong mớ hỗn độn ấy. Dần dần anh cứ bỏ mặc tôi với cuộc đấu tranh ấy, như thể nó là của riêng tôi. Tôi cảm giác có cái gì đó đã thay đổi trong anh.
Giữa chúng tôi xảy ra những cuộc cãi vã, khoảng cách giữa hai đứa ngày càng lớn. Trong một cuộc tranh luận gay gắt tôi đã nói với anh nếu anh hết yêu em rồi thì chúng ta là bạn như ngày trước đi, em thấy mệt mỏi quá. Anh im lặng không nói gì. Tưởng cứ một hai ngày rồi mọi thứ sẽ trở về như ban đầu. Tôi sms nói với anh là tôi muốn nói chuyện với anh. Anh sms nói với tôi: “Anh không muốn nói gì nữa. Anh mệt mỏi rồi, chúng ta dừng lại đi”. Tôi dường như không thể tin vào điều đó, anh mệt mỏi sao? Tôi đòi hỏi sự quan tâm từ người mình yêu là sai sao? Tôi không hiểu, thực sự không hiểu. Cứ nghĩ chỉ đơn thuần anh đang giận tôi, sẽ nhanh làm lành thôi, anh nói anh yêu tôi hơn tất cả những gì anh có mà. Vì sao lại có thể từ bỏ như vậy được chứ. Nhưng anh thực sự đã làm được, anh cắt đứt mọi liên hệ với tôi. Vì quá yêu anh tôi đã bỏ đi tự tôn của mình để níu kéo anh nhưng mọi thứ dường như vô nghĩa. Sms, điện thoại, rồi đứng chờ trong vô vọng. Anh chỉ đơn giản nói, anh không cần tôi nữa. Tôi chẳng thể làm được gì, chẳng thể nghĩ được gì, chỉ biết khóc rồi khóc. Đôi lúc khổ sở quá, muốn quên đi mà không thể làm được. Cứ thẫn thờ, vật vờ như con nghiện.
Mỗi statuts của anh, mỗi hình ảnh anh up lên, mỗi comment của anh khi không còn tôi, đều là vui vẻ, đều là thoải mái… Nó càng như những nhát dao cứa vào tim tôi.
Khi nó sinh ra sẽ không có bố, rồi những khó khăn của một bà mẹ đơn thân, liệu tôi có thể làm tốt (Ảnh minh họa) |
Hàng chiều tôi từ Long Biên bắt bus 54 về Từ Sơn chỉ để thấy khoảng cách giữa chúng tôi gần lại một chút, để chìm trong kí ức về anh. Nơi này là nơi đầu tiên chúng tôi hẹn hò, đây là chỗ tôi vẫn thường đứng chờ anh khi mỗi lần xuống thăm anh, kia là nơi chúng tôi hay ngồi ăn tối, con đường này anh vẫn thường đưa tôi về mỗi lần tôi từ chỗ anh về muộn… Từ trong xe nhìn ra, miệng mỉn cười nhưng nước mắt lại rơi. Mỗi lần xe chạy qua điểm bus ấy, tôi vẫn không thể nào ngừng ngoái đầu về hướng đó, chỉ để thấy cửa sổ căn phòng đó sáng đèn hay chưa, anh hôm nay đã đi làm về, hay công việc nhiều rồi lại về muộn… Rồi lại lặng lẽ ngược về Hà Nội trong nước mắt. Hành trình ấy dần dần như một thói quen, cứ tam tầm là lại lặp lại. Chẳng phải để níu kéo nữa, chỉ là để bình ổn cảm xúc trong tôi. Tôi mệt mỏi, thực sự rất rất mệt mỏi. Yêu trong đau đớn, nhớ trong đau đớn, chờ đợi trong đau đớn, suy nghĩ trong đau đớn, sống trong đau đớn, tôi chứ chết dần chết mòn trong sự đâu đớn ấy. Nhưng lại không thể khống chế được chính mình thôi đừng yêu anh nữa.
Khi tôi quyết định buông xuôi tất cả là lúc tôi phát hiện tôi mang trong mình giọt máu của anh. Nhưng có lẽ anh cũng không cần mẹ con tôi. Đau khổ có, hạnh phúc có. Cứ cười rồi lại khóc như kẻ điên dại. Người ta nói phụ nữ mang thai không nên khóc, tôi đã cố gắng cười rất nhiều, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi. Tôi phải làm sao? Bỏ giọt máu này đi, tôi không thể. Dùng nó để níu kéo anh, tôi không làm được. Tôi hiểu khi người ta đã không cần, thì miễn cưỡng cũng không có hạnh phúc.
Suy nghĩ rất nhiều… Tôi sẽ phải làm gì, sẽ phải quyết định như thế nào? Tôi muốn giữ lại nó cho riêng mình, sẽ rời khỏi nơi đây, đến một nơi không có ai biết tôi là ai, sẽ sinh đứa bé. Dù trai hay gái thì cũng sẽ đặt tên là Hoàng Nguyên giống như lúc còn có anh chúng tôi hay nói. Sẽ yêu nó với tình yêu của một người mẹ dành cho con và với cả tình yêu mà tôi đã dành cho bố nó. Sẽ cố gắng cho nó một cuộc sống tốt nhất…
Nhưng như vậy liệu có quá ích kỷ với gia đình, nơi đã nuôi dạy tôi lớn khôn. Có quá ích kỷ với con, khi nó sinh ra sẽ không có bố, rồi những khó khăn của một bà mẹ đơn thân, liệu tôi có thể làm tốt? Liệu có thể cho nó một cuộc sống đúng nghĩa?
Bao nhiêu ngổn ngang suy nghĩ. Tôi nên làm sao? Tôi sẽ phải làm sao? Tôi thực sự muốn giữ nó cho mình.
Post a Comment